Hồ Biểu Chánh (1885-1958) là một trong những nhà văn tiêu biểu nhất của văn học Việt Nam đầu thế kỷ 20. Sinh ra tại Gò Công, Tiền Giang, ông tên thật là Hồ Văn Trung và lớn lên trong một gia đình nho giáo.
Từng làm quan trong chính quyền thuộc địa Pháp, nhưng Hồ Biểu Chánh lại được biết đến nhiều hơn qua sự nghiệp văn chương phong phú với gần 70 tiểu thuyết, nhiều truyện ngắn, vở kịch và hồi ký.
Tác phẩm của Hồ Biểu Chánh nổi bật với lối viết mộc mạc, giàu chất Nam Bộ, và phản ánh sâu sắc các vấn đề xã hội đương thời như sự bất công, tình yêu đôi lứa, và lòng hiếu thảo.
Ông là người tiên phong trong việc sử dụng ngôn ngữ địa phương và văn hóa dân gian vào văn học, giúp tạo nên một phong cách viết độc đáo và gần gũi với đời sống người dân miền Nam Việt Nam.
Những tác phẩm nổi tiếng như "Con Nhà Nghèo," "Ngọn Cỏ Gió Đùa," và "Cha Và Con" đã đưa tên tuổi Hồ Biểu Chánh trở thành một biểu tượng của văn học Việt Nam, luôn được nhớ đến với tinh thần nhân văn và sự đồng cảm với số phận con người.