Giới thiệu về Kinh Duy Ma Cật
Kinh Duy Ma Cật là một tác phẩm kinh điển trong Phật giáo Đại thừa, được biết đến với những lời giảng dạy sâu sắc và phong phú. Theo lời tựa trong bản chính, bộ kinh này được biên tập bởi Hòa thượng Chí Công dưới triều đại của Vua Lương Võ Đế ở Trung Quốc.
Vua Lương Võ Đế có một hoàng hậu yêu quý nhất tên là Hy Thị. Vì được vua yêu thương, bà Hy Thị trở nên đố kỵ và độc ác với các cung phi, đồng thời hủy báng Tam Bảo. Nổi tiếng với sự ác độc của mình, bà Hy Thị không được lòng dân chúng và bị coi là một “quái phi”.
Sau khi bà mắc phải căn bệnh nặng mà các thầy thuốc đều bất lực, bà qua đời. Một đêm khuya, khi đang tĩnh mịch trong cung điện, Vua Lương Võ Đế nghe thấy tiếng kêu van thảm thiết. Dưới ánh đèn mờ, vua cảm thấy lạnh sống lưng và không thể bỏ chạy. Ông lên tiếng hỏi: “Ai đang ở đây vào giờ khuya tĩnh lặng này?” Hy Thị xuất hiện và thú nhận rằng vì những hành động ác độc của mình, bà đã bị đọa làm rắn mãn xà, sống trong đau khổ không ngừng.
Hy Thị cầu xin vua giúp đỡ mình thoát khỏi cảnh khổ sở này. Nghe xong, Vua Lương Võ Đế vô cùng đau lòng và quyết tâm tìm cách cứu giúp bà. Ông kể lại sự việc cho các quan trong triều và đề nghị tìm phương pháp cứu vớt Hy Thị. Các quan đã khuyên nhà vua nên nhờ Hòa thượng Chí Công giải quyết.
Hòa thượng Chí Công, một cao tăng đắc đạo, đã nhận lời và triệu tập các danh tăng để biên soạn Sám Pháp này. Ông tổ chức lễ sám hối cho Hoàng hậu Hy Thị tại Đàn tràng. Trong những ngày đầu của lễ sám hối, một mùi hương thơm lạ lan tỏa khắp nơi.
Khi tụng đến quyển thứ năm, vua Lương Võ Đế nghe thấy tiếng của Hy Thị trên không trung. Bà hiện thân là một thiên nữ xinh đẹp, cảm ơn Hòa thượng và nhà vua vì đã cứu giúp bà. Hy Thị thông báo rằng bà đã được giải thoát khỏi cảnh khổ và đã sinh lên Đao Lợi Thiên Cung nhờ công đức sám hối.
Từ đó, Sám Pháp này được truyền tụng rộng rãi và trở nên thịnh hành. Bản chính bằng Hán văn bao gồm 10 quyển, với danh hiệu Phật và lời sám được trích từ Tam Tạng Thánh giáo Đại thừa.
Trong giai đoạn từ năm 1948 đến 1950, Bồ tát giới Tuệ Nhuận cùng các đạo hữu ở Bắc Việt đã dịch bộ kinh này sang tiếng Việt, chia thành 2 tập. Đến năm 1952, khi còn tu học tại Phật học viện Báo Quốc ở Huế, tôi bắt đầu dịch nghĩa bộ kinh này ra tiếng Việt và cuối cùng cũng đã hoàn thành và xuất bản.
Nhờ công đức của việc phiên dịch, tôi cầu nguyện để đền đáp bốn ơn muôn một và cứu giúp chúng sanh. Tôi mong rằng việc phiên dịch này sẽ giúp những người sơ cơ tìm ra một phương pháp tu hành giản dị để cải thiện bản thân, hướng về Tây phương và vãng sanh Lạc Quốc.
Tôi cũng cầu nguyện cho những người thấy, nghe, hoặc có liên quan đến việc phiên dịch này đều nhận được lợi lạc, thoát khỏi khổ đau, và cho tất cả chúng sanh được xả ly tà kiến, biết sám hối.
Xem thêm : Đức Phật Bên Trong